Trong một cuốn tiểu thuyết tàn khốc, tôi đã sở hữu cơ thể của một ác nữ kẻ bị ghét cho dù cô ta có làm gì đi chăng nữa. Nhưng sự tuyệt vọng đó chỉ trôi qua trong chốc lát. “Tôi sẽ sửa chiếc váy này theo ý của người ngay lập tức” “Tất nhiên phải như thế rồi, chẳng có cái gì gọi là bài tập về nhà ở đây cả” “Đây là viên đá quý duy nhất trong đế quốc mà người muốn sở hữu” Chỉ cần tôi nhíu mày và ngồi yên, mọiG người xung quanh đều nghe theo lời tôi. Cần gì phải tự mình sống cuộc sống khổ cực chứ? Có lẽ tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu cứ sống như một ác nữ. “Cha, người có cần thiết phải giải các công thức theo cách chậm chạp và kém hiệu quả này không?” Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu bản thân là phú bà ác nữ. Vậy nên tôi đã sử dụng tất cả kiến thức mình biết. “Vì lý do gì người không cho tôi vinh dự được hộ tống người?” Đối phó với cha cũng đủ mệt rồi, đâu ra xuất hiện nhân vật phản diện nữa vậy chứ? Điều gì sẽ xảy ra nếu người này phá vỡ kế hoạch triệu phú của mình?